Leo đỉnh Fansipan mất bao lâu, bao nhiêu Km, sức khỏe thế nào

Nhật ký leo đỉnh Fansipan
Mình không phải là người duy nhất chinh phục Fansipan thành công. Nhưng có lẽ là người duy nhất cảm thấy …. bản thân thật phi thường, thậm chí cực kì vĩ đại. Giây phút này đây … đã rời Fansipan được gần 46 giờ đồng hồ nhưng cảm giác "lâng lâng" của người chiến thắng vẫn làm mình như đang trong mây.

Chính xác thì bản thân chưa từng manh nha chút ý tưởng nào về Fansipan. Dự định to lớn này khởi nguồn từ anh xã. Cũng chẳng nhớ nổi anh xã nhắc nhở chuyện này từ bao giờ và nhắc mấy lần rồi. Lần nào nghe "Anh chỉ ao ước một lần leo Fansipan", mình đều vô cùng thờ ơ "Thì anh cứ đi chứ sao". Tất nhiên là đi một mình rồi.

Vậy mà chẳng biết lôi kéo thế nào thằng cháu cũng đăng kí đi cùng. Trong một lần tây tây anh xã gạ gẫm "Em có đi không? Đi cho biết đi không sau này có tuổi lại hối tiếc". Chưa kịp lưỡng lự thì tình yêu lớn ngồi cạnh thỏ thẻ "Hay mẹ con mình đi cùng bố đi". Kể ra … cả nhà xuất hiện trên Fansipan một lúc cũng "hoành" thật. Vậy là gật đầu cái "rụp".

Chuẩn bị leo đỉnh Fansipan

Nhà mình vô cùng may mắn có anh xã là dân chuyên nên khâu tìm hiểu thông tin, liên hệ xe cộ, đặt tour tuyến, chuẩn bị đồ đạc đã có anh xã "thầu" hết. Thậm chí anh xã đích thân chuẩn bị dụng cụ luyện tập (gạch + ba lô nặng 7kg) và các bài tập liên quan đến vấn đề leo, trèo. Mẹ con mình đơn giản chỉ cần làm theo.

Ban đầu cả nhà lên kế hoạch 5h sáng hàng ngày đồng loạt dậy đeo ba lô chạy bộ khoảng 4 - 5km liên tục. Nhưng đi vào thực hiện cả bố lẫn con đều không thể nhấc mắt đúng giờ. Giai lớn nhà mình đang kì nghỉ hè lên vô tư về thời gian tập luyện. Ở nhà giai cứ ngủ thoải mái, thức dậy đeo ba lô chạy bộ trên máy tập, đứng lên ngồi xuống, nhấp nhổm trên hai viên gạch ngoài ban công mỗi ngày tối thiểu 2 tiếng buổi sáng, 2 tiếng buổi chiều. Tối về bố kiểm tra lại. Bố ngày nào cũng bóng bàn … thôi thì cũng tự lo. Bản thân mình …. Ban đầu chọn phương án chạy bộ nhưng chưa qua khâu khởi động, chân đã run, tim đập nhanh, bụng đau kinh khủng … chịu. Chuyển sang leo cầu thang. Đầu tiên chỉ leo lên leo xuống từ tầng 1 - tầng 2 mỗi đợt liên tục cũng chỉ được 10 vòng. Chẳng sao, … mệt chuyển động tác khác, hết mệt tiếp tục leo. Kiên trì mãi cũng leo được 4 vòng liên tục, một lèo từ tầng 1 lên tầng 11. Mỗi ngày cũng luyện được 3 - 4 tiếng mới kinh. Mấy ngày đầu mệt vô cùng, mũi chân, cổ chân, bắp chân, đầu gối, đùi đau đến không bước nổi, nhiều khi cũng chán chán, … thấy mình cứ như con điên suốt ngày cặm cụi leo trèo. Sau được chị hàng xóm động viên "kiểu này chắc giảm được 3-4kg". Thôi thì cố vậy. Qua ngày thứ ba không còn cảm giác đau chân. Ngày thứ tư hết cảm giác mệt mỏi. Việc luyện tập bắt đầu trở thành thói quen không thể thiếu. Thời gian luyện tập chắc được 8 ngày. Kết thúc tập luyện … chẳng biết có lên tới đỉnh Fansipan không, mẹ tăng 2kg, con tăng 2,5kg, bố không thấy báo cáo.

Bắt đầu leo Fansipan

Sáng 12/6, mình vẫn đi làm bình thường, dự định xin về trước 11h. Đúng ngày nhiều việc và đông khách nhất. 11h20 mới vội vàng phi về nhà kịp mỗi việc thay đồ và ra bến xe. 12h45 xe khởi hành từ Bến xe Mỹ Đình, lên đến SaPa khoảng 7h tối. Nhận phòng, nhậu nhẹt, dạo phố, … nói chung vô cùng thảnh thơi.

Sáng 13/6, khởi đầu chuyến đi vô cùng tốt đẹp. Thời tiết mát mẻ, trời hửng nắng. Cả nhà đồng phục rằn ri, mũ tai bèo, giầy vải bộ đội … không nhà nào "oách" hơn, khí thế tưng bừng.

Chặng 1: Trạm Tôn - 2.200m: Khởi đầu vui mừng hớn hở

8h30 cả nhóm 7 người tập trung, ghép với hai nhóm 3 người, một nhóm 2 người thành đoàn 15 người. 9h xe đưa cả đoàn lên Trạm Tôn. 9h30 check in qua Trạm Tôn. Khởi đầu có vẻ không khó nhằn, chủ yếu là những đoạn dốc thoai thoải, suối nhỏ ngoằn ngoèo, đường mòn chạy dài dưới tán cây. Nắng xiên qua kẽ lá, nước róc rách dưới chân, gió rì rào, vi vu. Màu xanh rì của cây cối, mùi ẩm mốc của lá khô tạo nên hương vị đặc trưng của rừng núi. Vài thành viên trong đoàn vừa đi vừa hát, kể chuyện cười, tán chuyện "tìm gấu". Không khí trong lành, dễ chịu, đầu óc không vướng bận chuyện công việc, con cái, cảm giác vô cùng thích thú, cứ như quay ngược lại thời sinh viên đầy sức sống. Đường đi cũng dễ chịu, lên xuống nhịp nhàng, có leo trèo tí chút nhưng vừa được ngắm cảnh, vừa chụp choẹt, vừa thư giãn nên với mình đơn giản chỉ là một cuộc tản bộ, dạo chơi cùng thiên nhiên. Đơn giản chỉ là một cuộc tản bộ, dạo chơi cùng thiên nhiên

Nhóm mình thuộc Top đầu đến trạm 2.200m lúc 11h33. Bản thân hơi mệt một chút nhưng vô cùng thích thú. Em gái cùng phòng gọi điện hỏi thăm mình hớn hở "Vô cùng đẹp. Mệt nhưng mà thích lắm. Nói chung em cũng đi đi".

Nghỉ trưa tại 2.200m, bữa trưa vô cùng đạm bạc. Mỗi người 2 quả trứng luộc, 1 nắm xôi đậu xanh với muối lạc, mấy miếng gà rang, ít cơm nắm (gọi là cơm nắm cho oai thôi. Thực ra chỉ là cơm nấu bằng thứ gạo mậu dịch gói trong ni lông) và 1 quả chuối tiêu do các porter của đoàn chuẩn bị. Chẳng bát đũa gì đâu, ăn bốc hết. Xôi, trứng, chuối định phần, cơm "bốc" theo nhu cầu, gà nhìn nhau mà "nhón". Ở nhà ăn là "hưởng thụ", ở đây ăn là "yêu cầu", là "nghĩa vụ", là sự "bắt buộc" cho chặng sau. Kể cũng vui.

Nói đến porter, đoàn mình 15 người có đến 5 porter (bao gồm cả 2 Leader), bình quân 3 người/1 porter. 2 Leader chắc sinh năm 90, 2 Porter chắc chưa tới 20 tuổi, 1 Porter tầm trung niên. Porter nào cũng còi cọc, suy dinh dưỡng, thấp hơn cả giai nhà mình nhưng mỗi người gùi trên lưng hơn 30kg vậy mà cứ nhoay nhoáy, thoắt cái chẳng thấy đâu cả. Cứ như "siêu nhân" ý.

Ở độ cao 2.200m thời tiết bắt đầu lạnh hơn, đụng tay vào nước như đụng vào đá trong tủ lạnh. Các thành viên trong đoàn bắt đầu bàn tính chuyện "sáng mai không đánh răng cho đỡ lạnh". Mình tranh thủ ngả lưng nhưng không thể ngủ. Chắc tại tâm trí đang hướng về phía trước.

Chặng 2: 2.200m - 2.800m: Khám phá

Ăn uống xong, nghỉ đúng 5 phút. 1h cả đoàn tiếp tục lên đường. Mình không biết dùng từ nào để diễn tả nổi đoạn đường này: khủng khiếp, kinh dị,... Lúc đầu rất hăm hở. Leo, leo, leo và leo. Thế này mới là leo núi chứ. Mệt lại "Anh ơi! chụp đi". Được cái anh xã rất chịu khó tháo găng tay, lôi điện thoại và bấm máy. Cây cối xanh rì, mây luồn trong núi, núi núp vào mây. Thác nước trắng tinh lặng lẽ mà kiêu hãnh luồn từ đỉnh núi xuống. Xa xa những nóc nhà ngói đỏ sáng rực trong nắng. Cảm giác như trong phim.

Nhưng trời ah. Càng leo càng choáng váng. Hết dốc núi này đến dốc núi khác. Ban đầu chỉ cần dùng chân. Sau dùng cả hai tay. Thậm chí cứ lầm lụi, cắm cúi, bước, bước và bước, không thể ngẩng mặt lên nói gì đến ngắm cảnh. Có những đoạn một bên là vực sâu thăm thẳm, một bên là vách núi, đường đi chỉ đặt đúng bàn chân. Có những lúc phải cong mình luồn qua khe núi, chui qua thân cây vắt ngang, thậm chí đu cả chân lẫn tay trên vách đá như con thạch sùng bám tường. Giờ mới thấy tác dụng của đôi giày bộ đội. Đặt chân vào đâu, bám dính ở đó, không trơn trượt, không xê xích mới tài. Cảm xúc bắt đầu thay đổi. Cố hết sức trèo lên được một đỉnh núi, ngước mặt lên lại thấy một đỉnh núi khác cao sừng sững. Cứ thế, leo mãi, leo mãi, giống như là không có điểm dừng, giống như là vô vọng. Đường toàn dốc đá, liên tục phải sải thật dài để trèo lên hai chân bắt đầu mất cảm giác. Tim đập nhanh, hai quả trứng vừa ăn buổi trưa có dấu hiệu tranh nhau đòi ra ngoài, bắt đầu thở bằng cả mồm lẫn tai. Càng lên cao độ ẩm càng nhiều. Mây vờn qua mặt. Hơi lạnh luồn vào khắp cơ thể. Gió thổi vù vù bên tai. Đầu tóc, quần áo bắt đầu ướt nhoen nhoét. Trời không mưa vẫn phải mặc áo mưa. Tất cả các giác quan trong cơ thể đều phát huy hết tác dụng. Con giai than đau đầu phải xin thuốc uống. Vậy mà nhoắt cái đã chẳng thấy giai đâu. Mình với anh xã chẳng tha thiết chụp choẹt nữa nhưng vẫn tụt hậu phía sau.

Tóm lại chặng thứ 2 này, tuy vất vả, nhưng lại là chặng đẹp nhất. Đứng trên đỉnh núi, giữa đất trời rộng lớn, núi non hùng vĩ, cảnh đẹp đến ngỡ ngàng. Đáng để vắt kiệt sức leo lên.
Hơn 4h chiều, nhóm mình cán đích trạm 2.800m, đúng lúc mưa rầm rầm, bầu trời như đổ sập xuống. Cảm nhận đầu tiên về chỗ này: Lạnh! Lạnh kinh hồn. Chui vội vào lán. Sao mà ướt thế, tối thế. Lán chỉ là gian phòng rộng 5m, dài 20m. Hai bên kê hai dãy phản dài, ở giữa là lối đi hẹp, xung quanh lợp tôn kín mít, có mỗi cửa ra vào. Không đèn, không nến, không sóng điện thoại. Trên phản, dưới đất nước đọng thành vũng. Ngồi trong lán mà tay, chân như đông cứng.

Kể cũng lạ lúc nãy trời tối sập, giờ tạnh mưa lại sáng bừng bừng, gần 6h tối mà như 4h chiều ở Hà Nội. Hơi nước lảng vảng khắp nơi. càng lúc càng thấy lạnh hơn, ẩm ướt hơn. Cho tay vào vòi nước thấy lạnh buốt đến tận xương. Cả đám chỉ vệ sinh qua loa rồi chui vào núp kín trong túi ngủ.

Bữa tối diễn ra chóng vánh trong ánh đèn pin le lói với thịt mỡ rang, gà rang, đậu phụ sốt cà chua, nước bắp cải luộc. Ăn cơm xong lập tức đi ngủ vì quá lạnh, quá tối. Đêm giữa rừng, bên ngoài lán mưa sầm sập, gió hú điên dại đập rầm rầm vào tôn, trong lán hơi ẩm và không khí lạnh lan khắp nơi, mình cuộn người trong cái túi ngủ dày như tấm chăn bông vo tròn, hở mỗi hai con mắt. Chân tay, người ngợm rã rời, cứ tưởng đặt lưng xuống sẽ ngủ say như chết … thế mà cũng chỉ ngủ chập chờn.

Chặng 3: Đỉnh Fansipan 3.143m: Vô cùng khủng khiếp.

3h30 cả đoàn thức dậy, ăn sáng vội vàng bằng mỳ tôm trứng tráng. 4h tập trung lên đường, trời tối đen như mực, sương mù dày đặc, mưa rả rích, hơi nước giăng khắp nơi, đường trơn trượt. Từ 2800m leo lên 2.900m rồi lại tụt xuống 2.600m, rồi lại leo lên 3.143m. Vách núi cheo leo, hiểm trở, ẩm ướt và đầy rêu, chưa kể nhiều đoạn lầy lội, bùn đất ngập mắt cá chân. Chưa qua đoạn xình lầy, lại đu bám, leo chèo, lội qua suối, vượt qua thác. Cứ tưởng cảnh đu dây chỉ có trong phim hành động, thế mà hôm nay cũng túm dây đu xuống mới kinh. Choáng thực sự. Tự dưng có cảm giác "đúng là hành xác".

Càng lên cao, không khí càng loãng và lạnh. Hô hấp trở nên khó khăn. Mình bắt đầu khó thở, bụng đau khủng khiếp. Hai chân guồng liên tục, hai tay sử dụng hết công xuất, ….. Mệt kinh khủng. Đi được vài mét lại phải dừng. Con giai có vẻ đuối lắm rồi "Từ nay trở đi con không bao giờ leo núi nữa".

Tưởng đã khủng khiếp lắm rồi, ấy vậy mà vẫn chưa là gì cho đến khi gặp quả chướng ngại vật cuối cùng. Dốc núi hướng lên đỉnh cao nhất, 3.143m, cơn ác mộng thực sự mang tên bùn lầy và đá. Cả một con dốc đứng dài chỉ toàn bùn đen nhầy nhụa và đá tảng trơn tuột. Giày bước đến đâu lún sâu đến đó, có lúc cảm giác không nhấc nổi chân lên. Những bước chân nặng trịch, toàn thân xác rệu rã, bạc nhược đến từng tế bào, hai bàn chân dính đầy bùn đất, sũng sĩnh nước trơn trượt trong giày, đầu tóc, người ngợm ướt nhoét, mặt mũi dính đầy bùn đất .... chân không muốn bước, bụng đau kinh khủng vẫn phải liên tục động viên con giai "cố lên, sắp đến nơi rồi". Chẳng biết từ lúc nào ba người nhà mình tụt lại gần như sau cùng.

Sau một thế kỷ vật lộn tơi tả trong bùn, cuối cùng hai mẹ con cũng trật vật vượt qua con dốc dài hơn 100m mà cứ ngỡ cả cây số với sự trợ giúp rất lớn về mặt tinh thần của anh xã. 7h15p gia đình mình về đích. Chóp nhôm thần thánh lấp ló chào đón sau một đám lộn xộn cả mông lẫn mặt của hàng đống người đang chen nhau chụp ảnh. Chính xác là cảm xúc vỡ oà. Bao nhiêu vất vả, bao nhiêu gian khổ, mệt nhọc đã được đền đáp bằng cảm xúc chiến thắng lúc này, chiến thắng chặng đường gian nan, chiến thắng chính bản thân mình. Đáng tiếc nhất là thời tiết hôm đó không thuận lợi, sương mù dày đặc, không thấy mặt trời nên chẳng thấy gì ngoài chóp nhôm bé tí. Thôi thì cố bon chen kiểu ảnh làm bằng chứng gia đình mình không ai bỏ cuộc giữa chừng.

Chặng cuối: Đường về

Hùng hục leo lên. Chụp vài kiểu ảnh lại giục giã nhau leo xuống. Cứ tưởng đường về sẽ nhẹ nhàng hơn vì không phải leo lên. Nhưng … Ôi trời! mỗi việc đi xuống thôi mà chẳng đơn giản tí nào. Hai chân đau cứng không muốn nhấc. Lại tua lại cảnh đu, bám, trườn, trượt, lội bùn, lội suối, … thôi thì đủ cả. Cơ thể rệu rạo, lạnh kinh khủng. Sợ nhất là cảm giác bẩn thỉu, ướt át. Giờ mệt cũng chẳng dám ngồi xuống nghỉ vì chỉ cần thả lỏng cơ thể một chút thôi sẽ lại phải khởi động từ đầu. Lúc leo lên cứ cắm cúi đi, lúc xuống phải ngó nghiêng cẩn thận, tìm chỗ đặt chân cho vững mới thấy phục bản thân quá cơ "Sao mình có thể đi qua những đoạn đường cheo leo, hiểm trở thế này cơ chứ". Đường về sao mà dài đến thế, đi mãi, đi mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng Trạm Tôn.

Hơn 4h chiều về đến Trạm Tôn, sức cùng lực kiệt. Vẫn hí hửng nhận huy chương và giấy chứng nhận. Cảm thấy vô cùng sung sướng, vô cùng tự hào "Sao mà mình tài thế". Thành công hơn cả mong đợi

Mình không biết với những người khác thế nào, riêng mình, leo Fansipan là một hành trình vô cùng khó khăn, khó khăn đến mức ám ảnh. Nhưng mình đã vượt qua nó, vượt qua chính mình. Nhìn lại chặng đường đã qua mình tin thứ giúp mình chinh phục được đỉnh cao đó, không phải là thể lực, mà chính là sức mạnh của ý chí. Chinh phục Fansipan giúp mình khẳng định một niềm tin vững chắc: không có gì là không thể, chỉ cần cố gắng mình sẽ làm được tất cả. Leo Fansipan xong tự dưng thấy yêu cuộc sống hơn, yêu chồng con hơn và đặc biệt thấy tự tin hơn rất nhiều.

Thông tin cho các bạn chuẩn bị leo đỉnh Fansipan

Mình đi cung Trạm Tôn - Fansipan là ngắn nhất. Hành trình leo Fansipan từ 9H30 sáng hôm trước đến 4H00 chiều hôm sau. Tổng Km leo núi cả lên và xuống: khoảng 33Km

Nếu hữu ích xin bạn click quan tâm để ủng hộ
  • Chuẩn bị xuất phát Leo núi Fasipan%> Chuẩn bị xuất phát Leo núi Fasipan
  • Phong cảnh tuyệt đẹp%> Phong cảnh tuyệt đẹp
  • Phong cảnh khi leo Fansipan%> Phong cảnh khi leo Fansipan
  • hành trình đến Fansipan%> hành trình đến Fansipan
  • Thành quả khi chinh phục Fansipan%> Thành quả khi chinh phục Fansipan
  • Hoàn thành xuất sắc mục tiêu%> Hoàn thành xuất sắc mục tiêu

Bây giờ đi đâu, Đi đâu bây giờ ?